Chạy một hơi ra khỏi khách sạn, đúng lúc Doãn Tiểu Mạt nhìn thấy một chiếc xe taxi chở khách tới nơi, cô vội nhân cơ hội chui vào trong xe, “Vườn Vân Hải, làm phiền bác tài mau lái xe đến đó.
Cô vốn không dám quay đầu lại, sợ người đàn ông trong phòng kia sẽ đuổi theo.
“Cô nhóc, cô không sao chứ, có cần đến cục cảnh sát không?” Tài xế nhìn thấy quần áo cô hỗn độn, nhịn không được liên tưởng đến vài chuyện không hay.
Doãn Tiểu Mạt cuống quít lắc đầu, gian nan cười nói: “Tôi…… Tôi không sao, cảm ơn bác tài.”
Nói xong, liền gục đầu xuống, dùng sức cắn môi dưới của mình, ép buộc mình không được khóc.
Cô bị người ta cưỡng hiếp, lại còn không biết người đó là ai ……
Nhưng mà, lúc từ trong phòng đi ra cô đã phát hiện đó là một căn phòng tổng thống.
Tài xế thấy cô từ chối thì cũng không nói gì nữa.
Một lát sau.
“Tới vườn Vân Hải rồi.”
Nghe thấy giọng của tài xế Doãn Tiểu Mạt mới ngẩng đầu lên, đưa cho tài xế một trăm đồng, không đợi tài xế thối tiền lẻ đã đần độn xuống xe.
Lúc này đã là rạng sáng, trong khu phố nhỏ không có nửa bóng người, Doãn Tiểu Mạt thầm cảm thấy may mắn.
May mắn không ai nhìn thấy bộ dạng mình như vậy.
Nhưng lại không ngờ rằng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy chị mình là Doãn Thiến Thiến tỉnh táo ngồi trên sô pha.
Ký ức đột nhiên ùa về trong nháy mắt——
“Tiểu Mạt, chị đã tìm được một công việc cho em ở khách sạn lớn Lăng Vân rồi. Em có biết Lăng Vân không? Đó chính là khách sạn 6 sao duy nhất ở thành phố này.”
Cô vô cùng vui vẻ đi theo chị mình đến khách sạn, lúc mới đến cửa khách sạn chị cô đã đưa cho cô một lon đồ uống.
“Tiểu Mạt, em có khát không? Uống chút gì đi.”
Tuy rằng cô không khát, nhưng dù sao cũng là ý tốt của chị nên cô vẫn cầm lấy uống một ngụm.
Một lúc sau, cô liền không nhớ gì cả, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ là chị cô đã đưa cô đi tới trước quầy tiếp tân, cầm lấy một thẻ phòng.
Sau đó chị cô đã đẩy cô vào căn phòng đó, rồi đóng cửa lại bỏ đi.
Vì vậy nên cô mới bị người đàn ông trong căn phòng đó ……
“Là cô làm, là cô đã hạ thuốc tôi, đúng không?” Hiểu ra mọi chuyện, Doãn Tiểu Mạt đột nhiên trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Doãn Thiến Thiến chất vấn: “Vì sao cô lại làm như thế, cô là chị của tôi, vì sao lại muốn hại tôi?”
“Cô nói hươu nói vượn cái gì đó, ai hại cô?” Doãn Thiến Thiến tức giận trợn trắng mắt, cười lạnh nói: “Tôi thấy là bản thân cô không biết chừng mực nên mới về nhà trễ, thật không biết là đã đi lêu lổng ở đâu.”
“Rõ ràng chính là cô, tôi uống lon nước do cô đưa mới mất đi ý thức.” Doãn Tiểu Mạt tức giận đến mức cả người phát run.
Cô không ngờ chị mình lại là người vô sỉ như vậy, hại cô lại còn không thừa nhận.
Doãn Thiến Thiến không hề sợ hãi, “Nói đồ uống tôi đưa cho cô có vấn đề sao, cô có chứng cứ không? Có bản lĩnh thì đến cục cảnh sát tố cáo tôi đi, không có chứng cứ thì chính là cô bôi nhọ tôi. Tôi có ý tốt tìm việc giúp cô vậy mà cô lại nói tôi như vậy!”
Cô đã sớm xử lý lon nước kia rồi, dù cho cảnh sát muốn điều tra thì cũng không tra được gì.
Huống hồ cô cũng đã dự tính trước là Doãn Tiểu Mạt không dám báo công an.
“Cô sẽ gặp báo ứng.” Dù sao Doãn Tiểu Mạt cũng chỉ có thể nói như vậy, chỉ có thể tái mặt chạy về phòng mình, vùi cả người vào trong chăn, đau lòng khóc thành tiếng.
Doãn Tiểu Mạt vừa rời đi, Doãn Thiến Thiến đã lập tức để lộ vẻ mặt đắc ý, hưng phấn lấy di động ra bấm một dãy số.
Điện thoại đổ chuông một hồi, cô liền không chờ nổi nữa nói: “Này, anh Hoàng phải không? Em là Thiến Thiến, mọi chuyện đã xong rồi, anh tính khi nào thì chuyển khoản cho em một trăm vạn đây?”
Thấy quần áo Doãn Tiểu Mạt không chỉnh tề, trên cổ còn có vệt đỏ, Doãn Thiến Thiến biết mọi chuyện đã thành công.
Lúc trước cô đến quán bar chơi bời đã quen anh Hoàng này.
Sau đó nghe người khác nói anh Hoàng là người chuyên môn dẫn mối cho những người có tiền, một con chim non khi vào tay anh Hoàng thì ít nhất có thể bán ra được một trăm vạn.
Cô lập tức nghĩ tới em gái mình là Doãn Tiểu Mạt nên liền chủ động liên lạc với anh Hoàng.
Doãn Tiểu Mạt quả nhiên là người ngu ngốc nên dễ dàng bị cô lừa.
Nghĩ đến mình sắp có được một trăm vạn, Doãn Thiến Thiến liền nhịn không được kích động.
Nhưng mà đầu dây bên kia lại vang lên tiếng mắng to, “Xong chuyện con mẹ mày, đáng lẽ tao không nên tin mấy con đàn bà như mày. Mày có biết Lý tiên sinh ở phòng 201 chờ mày cả đêm không? Gan mày cũng lớn nhỉ, dám cho Lý tiên sinh leo cây!”
“Cái gì? Không thể nào, hơn nữa làm sao tôi dám, rõ ràng tôi……” Nói tới đây, Doãn Thiến Thiến đột nhiên khỏi lại, “Anh nói là phòng 201 hả?”
Hình như đêm qua cô đến phòng 2201……
Lúc ấy cô đã thấy kỳ quái, nếu khách đến thẳng phòng tổng thống ủa khách sạn Lăng Vân thì sao có thể đi tìm anh Hoàng để tìm phụ nũ được.
Nhưng mà lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là khách có yêu thích đặc thù.
“Không phải phòng 201 thì là phòng nào? Mày chờ đó cho tao!” Anh Hoàng nói một câu tàn nhẫn rồi cúp điện thoại.
Doãn Thiến Thiến cầm di động, hối hận đến mức xanh cả ruột, sao lúc ấy cô lại không nghĩ ra chứ.
Bây giờ thì tốt rồi, mắt thấy một trăm vạn sắp tới tay lại để bay mất, còn đắc tội với anh Hoàng.
Không biết rốt cuộc Doãn Tiểu Mạt ngủ với ai, nói không chừng là một lão già biến thái bảy tám chục tuổi, Doãn Thiến Thiến nhịn không được lại suy nghĩ ác ý.
Chỉ có khi Doãn Tiểu Mạt xui xẻo hơn cô thì cô mới cảm thấy vui vẻ được một chút.