Ai cũng nói thằng cha này trượng ngôn trượng nghĩa, rất có phong phạm đại hiệp.
Chỉ cần hắn bằng lòng bắt tay với mềnh, trợ giúp Dao Sơn thì mềnh có thể làm bất cứ chuyện gì!
Lâm Vãn Vinh cười cười, vui vẻ nói:
-Tiểu thư, bản công tử tuyệt đối không có ý kia. Sao ta có thể nghĩ nàng là một cô bé hay thay lòng đổi dạ chứ? Tuy rằng mới lần đầu gặp mặt nhưng đã cảm thấy nàng là một cô nương xinh đẹp thướt tha, trang nhã tự nhiên, hoàn tòan có thể xưng là một tiểu thư khuê các ở trình độ cao nhất.
-Thật thế sao?
-Đó là đương nhiên, ta có thể thề với trời, cô nương, ta là người không hay
thề thốt, ta làm người rất có nguyên tắc!
-Không cần ngươi phải thề! Chỉ cần ngươi có thể đồng ý với ta một việc là được.
Trong lời nói, ngôn từ của cô gái rõ ràng , ánh mắt nghiêm nghị.
Đồng ý một việc sao???
Lâm Vãn Vinh nghiêng đầu suy nghĩ
Nàng có thể bảo mình đi làm chuyện gì nhỉ?
Lâm Vãn Vinh hòai nghi suy tính. Hình như mình ngoại trừ tán gái khá lợi hại ra thì chẳng có tài cán khỉ gì cả. Lại nhìn bộ dáng của con bé này, thêm vào đó trên đường đi nó tiêu tiền như nước, chắc cũng chẳng phải hạng thiếu tiền, mà đầu to thế kia chắc cũng không phải ngu lắm, vậy nó….
-Phải rồi, tiểu muội muội có thể cởi trói cho ta đựoc không, đã cầu ta làm việc, cũng phải đối xử như thế nào chứ nhẩy.
Cô gái nhếch môi mỉm cười, liếc mắt đưa tình rồi nói thầm:
- Cởi trói thì có thể được, nhưng mà phải đáp ứng bổn giáo chủ một điểm. Không có ý định bỏ trốn được chứ?
Nàng có võ công cao cường, nội lực thâm hậu, thấy Lâm Vãn Vinh có nội kình nhưng linh quang thi chẳng có.
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ đành cười:
-Chạy trốn à? Cô nương nghĩ lại đê, chỗ này là chỗ nào ta còn không biết thế thì trốn kiểu giề? Hơn nữa, hế hế, có một tiểu muội muội xinh đẹp năn nỉ bản công tử làm việc, lại còn nói chuyện tới ta. Ta tình nguyện bị bắt cóc.
-Ngươi thật là vô lại quá đi.
-Thật không? Đó là một ưu điểm vĩ đại, sao trước kia bản công tử không phát hiện ra nhỉ?…. Ờ… xem ra cô nương cũng không phải là ngu lắm!
Cô gái bĩu môi không đáp, biết rằng nếu nói tiếp, không biết thằng cha kia còn nói ra những câu khôi hài gì nữa làm mềnh mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ nữa.
Pẹt!
Cô gái vung tay lên sợi dây thừng trên người Lâm Vãn Vinh, còn chưa thấy dùng sức, sợi dây thừng đã đứt đoạn.
Thân thể Lâm Vãn Vinh khẽ lắc, dây thừng lả tả rơi xuống, hắn lập tức cảm thấy cả người thỏai mái hơn nhiều, lập tức đứng lên vươn vai.
Còn nữa...